Vì chúng ta sống trong ngày mai, tiền đã trở thành rất quan trọng. Và vì chúng ta không sống, chúng ta chỉ bắt chước người khác, tiền đã trở thành rất quan trọng. Ai đó làm nhà, và bây giờ bạn đang cảm thấy rất kém cỏi. Bạn đã không bất mãn chút nào với nhà riêng của bạn chỉ vài ngày trước đây, nhưng bây giờ người này đã làm ngôi nhà to hơn: bây giờ so sánh nảy sinh, và nó gây tổn thương, nó làm tổn thương bản ngã của bạn. Bạn muốn có nhiều tiền hơn. Ai đó đã làm cái gì đó khác, và bản ngã của bạn bị quấy rối.
Bỏ việc so sánh và cuộc sống thực sự đẹp. Bỏ việc so sánh và bạn có thể tận hưởng cuộc sống tới sự đầy đủ. Và người tận hưởng cuộc sống của mình không có ham muốn sở hữu, vì người đó biết những cái thực của sự sống mà đáng tận hưởng thì không thể được mua.
Yêu không thể được mua. Vâng, dục có thể được mua. Cho nên người biết yêu là gì sẽ không quan tâm tới tiền. Nhưng người không biết yêu là gì, nhất định vẫn còn quan tâm tới tiền, vì tiền có thể mua được dục, và dục là tất cả mọi thứ mà người đó biết.
Bạn không thể mua được đêm đầy sao. Người biết cách tận hưởng đêm đầy sao sẽ không bận tâm mấy về tiền. Bạn không thể mua được mặt trời lặn. Vâng, bạn có thể mua được một tranh Picasso – nhưng người biết cách tận hưởng mặt trời lặn sẽ không quan tâm chút nào tới việc mua tranh. Sự sống là bức tranh thế, là phim cử động thế, là bức tranh sống động.
Nhưng những người không biết cách nhìn mặt trời lặn sẵn sàng mua một tranh Picasso với giá hàng triệu đô la. Họ thậm chí sẽ không biết cách treo nó, liệu nó là lộn ngược hay thẳng đứng lên, nhưng họ muốn trưng cho người khác rằng họ có tranh Picasso.
Tôi đã nghe nói rằng có lần một người giầu tới Picasso; ông ta muốn có hai bức tranh, ngay lập tức, và ông ta sẵn sàng trả tiền nhiều như được yêu cầu. Picasso đòi một giá trên trời – tưởng rằng ông ta sẽ không có khả năng trả nó – vì chỉ một tranh đã sẵn sàng. Nhưng người giầu này đã sẵn sàng trả. Cho nên Picasso đi vào, cắt vải vẽ làm đôi, và người giầu này nghĩ chúng đã là hai bức tranh.
Tôi đã nghe một câu chuyện khác: trong cuộc triển lãm, triển lãm Picasso, mọi người ca ngợi các bức tranh của ông ấy. Mọi nhà phê bình đã tụ tập quanh một bức tranh nào đó mà có vẻ là ngớ ngẩn nhất, do đó hấp dẫn nhất – vì khi cái gì đó là ngớ ngẩn nó là thách thức với trí tuệ của bạn, và mọi nhà phê bình đều cố chứng minh rằng mình hiểu nó là gì.
Và thế rồi Picasso đến, và ông ấy nói, “Đợi đã. Kẻ ngu nào đã treo nó lộn ngược rồi. Để tôi đặt lại nó cho đúng trước đã.” Và họ đã diễn đạt ca ngợi lớn cho bức tranh!
Nếu bạn biết cách thưởng thức hoa hồng, cây xanh trong sân trong nhà bạn, núi, sông, sao, trăng, nếu bạn biết cách thưởng thức mọi người, bạn sẽ không bị ám ảnh thế với tiền. Việc ám ảnh nảy sinh vì chúng ta đã quên mất ngôn ngữ của mở hội. Do đó tiền đã trở thành thứ duy nhất để khoe khoang – cuộc sống của bạn trống rỗng thế.
Tôi sẽ không bảo bạn từ bỏ tiền. Điều đó đã được bảo cho bạn suốt nhiều thời đại; nó đã không thay đổi bạn. Tôi sẽ bảo bạn cái gì đó khác: mở hội sự sống, và ám ảnh với tiền biến mất một cách tự động. Và khi nó đi theo cách riêng của nó, nó không để lại vết xước nào, nó đi không có vết thương đằng sau, nó đi không dấu vết đằng sau.
~ Osho
Sách về Trí huệ
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết